Giới thiệu sách Ấn Độ giành Tự do (India wins Freedom)
Cuốn tự truyện này được niêm phong tại Thư viện Quốc gia, Calcutta, và trong Văn khố Quốc gia, New Delhi, trong ba mươi năm. Những gì chúng ta có hiện nay là toàn văn của cuốn sách, được phát hành lần đầu vào tháng 9 năm 1988. Đến nay, qua nhiều lần tái bản, cuốn sách đã công bố nguyên trạng tất cả những trang trong bản thảo gốc, kể cả những trang còn có nhiều ý kiến khác nhau.
Cuốn sách Ấn Độ giành Tự do (India wins Freedom) được xuất bản lần đầu bằng tiếng Hindi, và được dịch ra nhiều ngôn ngữ. Cuốn sách kể lại cuộc đấu tranh giành độc lập của Ấn Độ chống lại chính phủ thuộc địa Anh. Đây là cuốn tự truyện của nhà cách mạng Maulana Abul Kalam Azad, người đấu tranh cho tự do trong phong trào tự do của Ấn Độ. Cuốn sách được viết dưới dạng đối thoại giữa Maulana và Humayun Kabir.
Kabir là cựu sinh viên của các trường Đại học Calcutta và Oxford, ông từng là giảng viên tại các trường Đại học Andhra và Calcutta. Ông cũng là một chính trị gia. Năm 1946 Azad bổ nhiệm Kabir làm thư ký. Sau đó, ông phục vụ nhiều trọng trách cho chính phủ Ấn Độ trong vai trò là bộ trưởng nội các. Kabir là tác giả của hơn 20 cuốn sách bằng tiếng Anh và tiếng Bangla về triết học, văn học, chính trị và văn hóa.
Cuốn sách bắt đầu bằng phần giới thiệu ngắn gọn về cuộc sống cá nhân, lý lịch và sự nghiệp của Azad. Azad sinh ra ở Mecca vào năm 1888, tổ tiên của ông đến Ấn Độ từ rất lâu. Ông xuất thân từ một gia đình truyền thống tin vào giá trị và lối sống cũ. Ông tâm sự rằng khi tất cả những ràng buộc từ phía gia đình và sự giáo dục áp đặt lên tâm trí hoàn toàn tan vỡ, ông cảm thấy thoát khỏi mọi ràng buộc thông thường và quyết định vạch ra con đường của mình.
Khoảng thời gian đó, ông lấy bút danh “Azad” có nghĩa là “tự do” để biểu thị rằng ông không còn bị ràng buộc với niềm tin cũ. Sau đó, ông bị lôi cuốn vào chính trị cách mạng và tham gia các nhóm đấu tranh cách mạng. Ông đã đi Ai Cập, Thổ Nhĩ Kỳ và Pháp ở tuổi 20. Sau khi trở về, ông đã thành lập tạp chí “Al-Hilal”, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1912.
Ấn Độ giành Tự do tiết lộ một số khía cạnh rất quan trọng của phong trào tự do của Ấn Độ. Đảng Quốc Đại đã có những nỗ lực như thế nào để biến Ấn Độ trở thành một quốc gia độc lập và liên đoàn Hồi giáo là một trong những rào cản đối với Đảng Quốc Đại như thế nào? Và những mâu thuẫn giữa Đảng Quốc Đại và Liên đoàn là gì?
Công lao chính của Đảng Quốc Đại là đã rất cố gắng đoàn kết người Ấn Độ chống lại chủ nghĩa thực dân Anh. Họ đã phát động phong trào quần chúng để gây sức ép với thực dân Anh. Ví dụ, vào năm 1920, Đảng Quốc Đại phát động “phong trào không liên kết” dưới sự lãnh đạo của Gandhi. Vào năm 1929, Đảng Quốc Đại thông qua nghị quyết độc lập và thông báo cho chính phủ Anh về ý định phát động phong trào quần chúng nếu nhu cầu của Ấn Độ không được đáp ứng. Những người Anh từ chối tuân theo yêu cầu của Đảng Quốc Đại và vào năm 1930, Đảng Quốc Đại tuyên bố rằng luật cấm người Ấn Độ sản xuất muối sẽ bị phá bỏ và bắt đầu phong trào đấu tranh bất bạo động (Satyagraha).
Và ngược lại, cách tiếp cận của liên đoàn Hồi giáo dựa rất nhiều vào chính trị bản sắc Hồi giáo. Liên đoàn Hồi giáo được thành lập vào năm 1906 tại Deccan sau phiên họp của Hội nghị Giáo dục Hồi giáo. Theo Azad, hai lý do cơ bản đằng sau việc thành lập liên đoàn Hồi giáo, thứ nhất, là để củng cố và phát triển tình cảm và lòng trung thành với chính phủ Anh của những người Hồi giáo ở Ấn Độ. Thứ hai, để thúc đẩy các hoạt động của người Hồi giáo chống lại người theo đạo Hindu và các cộng đồng khác.
Tuy nhiên, lịch sử đã chứng kiến rằng người Hồi giáo đã hy sinh rất nhiều cho nền độc lập của Ấn Độ và do đó những tuyên bố này của Maulana là một điều còn gây nhiều tranh luận.
Maulana đã bị bắt nhiều lần vì các hoạt động với tư cách là nhà lãnh đạo cao nhất của Đảng Quốc Đại. Ảnh hưởng của Maulana trong Đảng Quốc Đại và những nỗ lực của ông để thống nhất Ấn Độ là vô giá.
Ví dụ, ông Motilal Nehru và Hakim Ajmal Khan đã thành lập Đảng Swaraj và trình bày chương trình hành động nhưng bị những người theo tư tưởng chính thống của Gandhi phản đối. Khi Maulana thoát khỏi nhà tù, ông đã hòa giải hai nhóm. Khi đó ông mới 35 tuổi và được yêu cầu chủ trì phiên họp giữa các nhóm. Ông là người trẻ nhất được bầu làm chủ tịch Đảng Quốc Đại.
Cuốn sách khá hữu ích trong việc tìm hiểu các câu chuyện chính trị và hoạt động của các đảng chính trị ở Ấn Độ trong cuộc đấu tranh tự do. Cuốn sách mô tả cách các nhà lãnh đạo lớn củaĐảng Quốc Đại như Gandhi, Nehru đã mắc phải những sai lầm chính trị lớn dẫn đến sự chia cắt đất nước. Ví dụ, Gandhi trở về tay không từ hội nghị bàn tròn. Hay khi được thả sau vụ bắt giữ năm 1942, Gandhi đã gặp Jinnah nhiều lần để giải quyết vấn đề chung. Theo Azad, “Cách tiếp cận này của Gandhi khiến Jinnah trở thành một ngôi sao. Chính Gandhi là người đầu tiên trọng dụng Jinnal. Nhưng sau đó, nhân vật Jinnah bị nghi ngờ và mọi người đã mất niềm tin vào ông ta. Nhưng Gandhi đã khiến Jinnah trở thành ngôi sao một lần nữa và Jinnah đã đạt được lợi ích chính trị hoàn toàn kể từ đó”.
Và tương tự, Nehru đã mắc phải những sai lầm lớn nhất trong lịch sử chính trị của Ấn Độ. “Phái đoàn Nội các Anh” được Đảng Quốc Đại và Liên đoàn Hồi giáo chấp nhận để thành lập chính phủ lâm thời ở Tây Bengal, có tất cả các quyền ngoại trừ quốc phòng, truyền thông và đối ngoại. Ý tưởng này chủ yếu được thúc đẩy bởi Maulana Azad. Năm 1946 Nehru trở thành chủ tịch Đảng Quốc Đại với sự ủng hộ của Maulana và ông không làm tổng thống nữa. Maulana cho rằng, đó là sai lầm lớn nhất trong sự nghiệp chính trị của ông.
Trong một cuộc họp báo, Nehru đã trả lời rằng sứ mệnh của nội các Anh có thể được thay đổi trong tương lai bởi đa số trong Quốc hội lập hiến. Và tuyên bố này là một quả bom cho Jinnah mở đầu cho sự chia tách Ấn Độ thành hai nước.
Vào ngày 16 tháng 8 năm 1946, để phản ứng lại tuyên bố của Nehru, Jinnah đã tuyên bố "Ngày hành động trực tiếp" vào ngày đó bạo lực đẫm máu đã xảy ra giữa người theo đạo Hindu và đạo Hồi và tất cả những nỗ lực của Maulana nhằm thống nhất người theo đạo Hindu và đạo Hồi trở thành vô ích.
Cuốn sách nêu bật một thực tế là tất cả các nhà lãnh đạo của Đảng Quốc Đại trên thực tế không phải là người thế tục. Sardar Patel và những người của ông cũng giữ vị thế lãnh đạo. Do đó, cáo buộc của liên đoàn Hồi giáo về Đảng Quốc Đại rằng đảng này chỉ mang tính chất đại diện quốc gia trên danh nghĩa không hoàn toàn đúng nhưng sau đó nó thậm chí không hoàn toàn sai.
Phần truyền cảm hứng nhất của toàn bộ cuốn sách là cuộc kháng chiến không ngừng của Azad chống lại lý thuyết phân tách thành hai quốc gia. Theo Jinnah và liên đoàn Hồi giáo, phân tách là giải pháp duy nhất vì lợi ích của người thiểu số Hồi giáo trong khu. Azad phản đối mạnh mẽ quan điểm đó và nói rằng ý tưởng lập ra Pakistan không chỉ sai theo quan điểm Hồi giáo mà còn có hại cho những người Hồi giáo trong khu vực.
Chương cuối cùng của cuốn sách có tựa đề "Kết thúc của một giấc mơ". Maulana kể lại, Nehru và thậm chí cả Gandhi đã thất vọng như thế nào khi chấp nhận thuyết hai quốc gia. Maulana đã cố gắng đến mức cuối cùng để chống lại việc chia tách Ấn Độ. Để làm được điều đó, ông thậm chí còn trình bày hệ thống chính phủ lâm thời đã được những người Anh hoặc thậm chí Liên đoàn Hồi giáo chấp nhận.
Trước khi phân tách, Maulana đã thực hiện một vài mô tả liên quan đến kết quả của lý thuyết hai quốc gia. Thật là sốc khi biết dự đoán của ông đã trở thành hiện thực ngày hôm nay.
Bạn đọc quan tâm có thể tìm đọc cuốn sách India wins Freedom tại thư viện của Trung tâm Nghiên cứu Ấn Độ.
Chú thích ảnh: Bà Rachna Srivastav, Giám đốc Trung tâm Văn hóa SVCC, trao tặng cuốn sách cho TS Nguyễn Mạnh Hải, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Ấn Độ.
Trung tâm Nghiên cứu Ấn Độ
- Share
- Copy
- Comment( 0 )
Cùng chuyên mục
Mahabharata cùng với Chí Tôn Ca
Giới thiệu sách 01:00 25-07-2024
Tầm nhìn triết học qua sách 'Tư tưởng Phật giáo'
Giới thiệu sách 01:00 16-08-2024
Chương 11 - Cuốn sách "Why Bharat Matters"
Giới thiệu sách 11:27 05-07-2024
Chương 10 - Cuốn sách "Why Bharat Matters"
Giới thiệu sách 07:00 15-06-2024
Chương 9 - Cuốn sách "Why Bharat Matters"
Giới thiệu sách 07:00 19-09-2024