Giới thiệu sách: Ấn Độ và Địa chính trị Châu Á: Quá khứ và Hiện tại
Giới thiệu sách: Ấn Độ và Địa chính trị Châu Á: Quá khứ và Hiện tại
· Nhà xuất bản : Brookings Institution Press (2021)
· ISBN-10 : 0815737238
Tác giả: Shivshankar Menon
Shivshankar Menon, người đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu về Trung Quốc (thậm chí đã dành một vài năm thời thơ ấu của mình ở Lhasa với tư cách là con trai của tổng lãnh sự Ấn Độ) và từng là một nhà ngoại giao ở Bắc Kinh, và sau đó là đại sứ trước khi trở thành Cố vấn Bộ trưởng Ngoại giao và An ninh Quốc gia Ấn Độ.
Trong tác phẩm xuất sắc "Ấn Độ và Địa chính trị châu Á: Quá khứ và Hiện tại", ông đã viết nên một bộ sử kiến thức về các mối quan hệ đối ngoại của Ấn Độ, kết hợp nó với địa chính trị của khu vực kéo dài hàng thiên niên kỷ cho đến khi Trung Quốc trỗi dậy như một cường quốc vượt trội. Kết hợp kinh nghiệm cá nhân và kiến thức học thuật, cuốn sách này mang đến một bữa tiệc thực sự.
Mặc dù tiêu đề chỉ đề cập đến quá khứ và hiện tại của Ấn Độ, nhưng nó cũng mang đến một cái nhìn về tương lai. Chứng kiến sự rút lui có chủ ý của Ấn Độ khỏi các kết nối toàn cầu, Menon đưa ra lời chỉ trích gián tiếp nhưng gay gắt đối với chính phủ hiện tại của Đảng Bharatiya Janata (BJP), và đưa ra một bản ghi nhớ quan trọng cho các nhà hoạch định chính sách của Ấn Độ. Thảm họa đại dịch và sự sụp đổ của hệ thống chăm sóc sức khỏe của Ấn Độ diễn ra vài tuần sau khi cuốn sách của ông được xuất bản khiến nó càng trở nên khẩn cấp hơn.
Menon bắt đầu với quan điểm về bối cảnh địa chính trị của Ấn Độ trải dài từ thiên niên kỷ thứ ba trước Công nguyên - bao gồm thời điểm nền văn minh Thung lũng Indus giao thương với Lưỡng Hà, khi đô đốc Trịnh Hoà đời Minh đã tìm cách độc quyền buôn bán hạt tiêu ở Kerala, khi Công ty Đông Ấn gửi quân đội Ấn Độ đến Manila, Sumatra và Malacca, và thống đốc người Anh Lord Curzon đã cùng người Nga chơi “ván bài vĩ đại” của họ. Là một phần của đế chế Anh, Ấn Độ đã tham gia mật thiết như thế nào trong khu vực? Khoảng 15.000 quân Ấn Độ đã được triển khai tại Trung Quốc như một phần của cuộc thám hiểm Boxer châu Âu.
Cuốn sách theo dõi sự trỗi dậy của chính sách đối ngoại của Ấn Độ độc lập dưới thời Jawaharlal Nehru với những chi tiết hấp dẫn. Nehru đôi khi bị buộc tội “làm mất” Tây Tạng vào năm 1950, nhưng như Menon cho thấy, ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc tận dụng tối đa tình huống xấu. Nehru đã viết vào ngày 18 tháng 11 năm 1950: “Cần phải nhớ rằng cả Vương quốc Anh và Mỹ, cũng như bất kỳ cường quốc nào khác, đều không đặc biệt quan tâm đến Tây Tạng hoặc tương lai của vùng đất đó. Điều họ quan tâm là khiến Trung Quốc bẽ mặt.”
Tuy nhiên, tác giả phê bình Nehru vì những chính sách sai lầm của ông: cung cấp ngũ cốc từ Ấn Độ cho các đơn vị đồn trú của Trung Quốc ở Lhasa hoặc thuyết phục Đức Đạt Lai Lạt Ma đào tẩu sang Ấn Độ năm 1956. Hành vi của Nehru thực sự rất bí ẩn, như vào năm 1954 sau chuyến đi đầu tiên của ông tới Trung Quốc, ông phàn nàn về “chủ nghĩa dân tộc kiêu ngạo của Trung Quốc” và viết rằng “sớm hay muộn” chủ nghĩa dân tộc này sẽ tự khẳng định mình, và khi điều đó xảy ra, Trung Quốc sẽ “là một vấn đề cho toàn châu Á.”
Menon đã khéo léo đan xen Chiến tranh Lạnh giữa Mỹ và Liên Xô và liên minh mới chớm nở giữa Mỹ và Trung Quốc, cũng như cuộc đấu tranh của Ấn Độ với Pakistan bằng những chi tiết thú vị dành cho những người yêu thích lịch sử. Trong nỗ lực bí mật nhằm tổ chức các lực lượng chống Pakistan ở Đông Pakistan, Ấn Độ đã không nhận được sự ủng hộ từ phương Tây. Vũ khí của Israel đã được sử dụng để trang bị cho các chiến binh tự do Bangladesh.
Ngoài những lý do thường được thảo luận về việc Trung Quốc áp dụng cách tiếp cận ngoại giao “chiến lang” để tìm kiếm sự thống trị — chẳng hạn như nền kinh tế đang phát triển của Trung Quốc và các dấu hiệu suy yếu ở phương Tây — Menon gợi ý rằng, bối cảnh nhân khẩu học hiện tại của Trung Quốc, những thách thức kinh tế ngày càng tăng và các dấu hiệu bất mãn có thể thúc đẩy Tập Cận Bình thay đổi. “Thời điểm cơ hội chiến lược mà các nhà lãnh đạo Trung Quốc nói đến có giới hạn không?” tác giả hỏi. “Đó có thực sự là một cánh cửa cơ hội đang đóng lại mà Trung Quốc phải đối mặt không?”
Trớ trêu thay, đối với Ấn Độ cũng vậy, thời gian không còn nhiều. Thế giới đang thay đổi nhanh chóng với những cơ hội đang biến mất khiến Ấn Độ buộc phải từ bỏ việc giả vờ là một vishwaguru - bậc thầy của thế giới - và tìm kiếm sự hợp tác và hội nhập với châu Á. Menon kết thúc cuốn sách của mình bằng một lời lên án nhẹ nhàng đối với chính phủ hiện tại và một lời kêu gọi mạnh mẽ: “Chúng ta không nên chấp nhận ít hơn, không mô phỏng lãnh đạo, không định kiến đội lốt tư tưởng,” cảnh báo rằng nếu không, “sự sợ hãi và căm ghét sẽ thay thế suy nghĩ hợp lý, từ đó dẫn đến những xung đột xã hội mang tính tàn phá đối với Ấn Độ và khu vực xung quanh.”
Trung tâm Nghiên cứu Ấn Độ
Nguồn:
Trung tâm Nghiên cứu Ấn Độ- Share
- Copy
- Comment( 0 )
Cùng chuyên mục