Tư tưởng của Kautilya: Bài học mới cho quân đội Ấn Độ
Quân đội Ấn Độ (IA) đã khởi động “Dự án Udbhav”, với mục đích bề ngoài là nghiên cứu, lý giải, tiếp thu và áp dụng các bài học kinh điển cổ xưa của Ấn Độ vào chiến tranh đương đại và tương lai. Các tác phẩm kinh điển như Thirukkural của Thiruvalluvar, Arthashastra của Kautilya và Nitisara của Kamandaki đều được liệt kê để nghiên cứu. Quân đội Ấn Độ tin rằng, những tác phẩm văn học cổ điển này sẽ giúp chuẩn bị cho quân đội hiểu rõ hơn về sự phức tạp của tình báo quân sự, chiến tranh tâm lý, hành vi đạo đức hoặc luân lý của binh lính trong chiến tranh và nói chung hơn là tư duy chiến lược.
Sáng kiến này là một nỗ lực đầy hứa hẹn và đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, bất kỳ sự tham gia chặt chẽ nào với các văn bản nói trên sẽ cần có sự tham gia của các chuyên gia và học giả hàn lâm để hiểu được sự liên quan của các chuyên gia cổ xưa này và công việc của họ với các lĩnh vực chiến tranh ngày nay. Lấy ví dụ, các tác phẩm cổ điển như Lịch sử Chiến tranh Peloponnesian của Thucydides, Quân vương (Prince) của Niccolo Machiavelli và Bàn về chiến tranh (On War) của Carl von Clausewitz.
Những tác phẩm này ra đời sau sự suy ngẫm và nghiên cứu kỹ lưỡng của các tác giả. Trong những thế kỷ tiếp theo, chúng đã phải được nghiên cứu chặt chẽ. Bên cạnh các văn bản nguyên gốc, còn có cả các tài liệu thứ cấp diễn giải chúng. Do đó, có những cuộc tranh luận gây tranh cãi về ý nghĩa của Thucydides hay Machiavelli trong một số vấn đề. Việc phân tích kỹ lưỡng các văn bản cổ cũng giúp chúng ta nắm bắt được những điểm yếu, điểm mạnh tương đối của từng văn bản. Ví dụ, công trình của Clausewitz hầu như không nắm bắt được tầm quan trọng của hậu cần trong chiến tranh. Trong On War cũng không có gì về chiến tranh hải quân. Tác giả cũng không lường trước được sự xuất hiện của sức mạnh không quân. Tương tự như vậy, việc sử dụng các phép loại suy của Thucydides từ quá khứ xa xôi đến hiện tại có thể rất khó khăn. Ví dụ, sự cạnh tranh lưỡng cực giữa Mỹ và Liên Xô cũ trong Chiến tranh Lạnh được so sánh với cuộc cạnh tranh giữa Athens và Sparta mà đỉnh điểm là chiến tranh đã được Thucydides nắm bắt một cách say mê. Tuy nhiên, không giống như mối quan hệ đối đầu giữa Athens và Sparta, sự đối kháng giữa Washington và Moscow không dẫn đến Thế chiến thứ ba. Yếu tố quyết định là vũ khí hạt nhân, nó đảm bảo Chiến tranh Lạnh không trở thành chiến tranh Nóng. Khả năng hạt nhân của hai đối thủ đã tạo ra sự kiềm chế lẫn nhau. Ngày nay, một cuộc chiến tranh lớn giữa các cường quốc dường như khó xảy ra. Điều này không có nghĩa là các cường quốc có năng lực hạt nhân không nên xây dựng sức mạnh quân sự thông thường của mình. Quả thực, năng lực thường quy ngày nay cũng quan trọng như vũ khí hạt nhân.
Thứ hai, một hệ quả tất yếu đối với việc sử dụng Thucydides có vấn đề là những rủi ro và cạm bẫy khi đưa ra những phép loại suy sai lầm hoặc sáo rỗng từ các văn bản cổ. Các điều kiện và năng lực công nghệ tồn tại dưới thời Thiruvalluvar, Kautilya và Kamandaki khác rất nhiều so với thực tế chính trị xã hội và công nghệ ngày nay. Những yêu cầu và nhu cầu của xã hội dân chủ Ấn Độ và một Nhà nước quân chủ chuyên chế tồn tại dưới thời Kautilya là khác nhau. Trong khi bản chất của các áp lực chiến lược đối với Ấn Độ đương đại và phản ứng của nó đối với chúng ở một mức độ nào đó có thể bắt nguồn từ việc áp dụng tư tưởng Kautilyan vào nghệ thuật quản lý nhà nước của Ấn Độ, nhưng chúng sẽ phải được lồng vào một hệ thống tư tưởng rộng hơn.
Các phân tích so sánh tập trung và chính xác về các tác phẩm như Thirukkural , liên quan đến các nguyên tắc đạo đức bao gồm cả những nguyên tắc mà những kẻ tham chiến nên tuân thủ trong chiến tranh và khám phá tầm quan trọng của sự kiềm chế và công lý trong chiến tranh, với các văn bản hiện đại tương tự phải được thực hiện. “Cuộc chiến công bằng và bất công của Michael Walzer: Một luận chứng đạo đức với những minh họa lịch sử” là một tác phẩm thích hợp để so sánh. Tầm quan trọng tương tự trong các nghiên cứu so sánh cũng thích hợp với Arthashastra, Prince và Binh pháp Tôn Tử. Điều quan trọng không kém là phải hiểu những hạn chế của họ. Sách lược là những mưu mẹo được đặc trưng bởi sự lừa dối và khuất phục, không thể thay thế cho chiến tranh hoặc chiến đấu thực tế vì chiến tranh là một cuộc tranh giành vũ trang giữa các thực thể sống liên quan đến các hoạt động trực tiếp.
Tuy nỗ lực để phục hưng Ấn Độ về phương diện tư tưởng chiến lược và quân sự là đáng khen ngợi, nhưng phương diện này sẽ cần sự tham gia của các học giả dân sự sâu sắc hơn nhiều để tạo ra thành quả học thuật đương đại từ những tư tưởng cổ đại đó kết hợp với tư duy chiến lược phi Ấn Độ để đạt được kết quả tối ưu.
Nguồn:
CIS- Share
- Copy
- Comment( 0 )
Cùng chuyên mục